Tình hình dịch trong HCM vẫn càng ngày càng căng các bạn ạ. Mới gần đây, cách nơi LeoX ở không xa cũng có thêm một số ca dương tính với Covid. Thế là từ bữa đó đến giờ cả nhà cứ ở tiệt trong nhà luôn, không thò mặt ra ngoài tí nào. Bể bơi, sân tennis, sân vui chơi cho trẻ con đều chăng dây đóng cửa cả. Sài Gòn cuối tuần đang lộng gió, bầu trời thì trong xanh, nhưng không lao ra ngoài kia nhảy nhót tung tăng được.
Nếu mà là những ngày trước đây thì cảnh này có lẽ sẽ cảm thấy cuồng chân lắm ấy vì LeoX là type thích dịch chuyển, thích khám phá, thích du lịch. Nhưng gần đây thấy mình tĩnh hẳn. Thực ra vẫn còn những cái thích ấy thôi, nhưng chẳng cảm thấy “cuồng chân” hay có một sự “bất như ý” nào nổi lên vì không làm được theo cái sở thích ấy ngay nữa. Nhìn lại thì thấy là vài năm gần đây mình cũng có nhiều sự thay đổi đáng kể. Đọc lại mấy bài viết từ cái thời mới bắt đầu thử nghiệm viết lách, thấy giọng hồi đấy cũng “đanh đá” ra phết ấy chứ haha.
Hôm nay tản mạn linh tinh về những sự thay đổi trong việc phát triển bản thân. Tại sao xưa ưa dịch chuyển, thích du lịch đến những vùng đất mới, thích khám phá cảnh đẹp và trải nghiệm văn hóa thế mà giờ mấy tháng rồi cứ chỉ được quanh quẩn trong nhà vẫn thấy vui vẻ hạnh phúc đến lạ lùng? Có một sự thay đổi, chắc không dám gọi đến mức “giác ngộ” , nhưng cũng là 1 bước tiến mới của hành trình khám phá và phát triển bản thân.
Nhìn lại thì có 2 yếu tố đóng góp vào sự thay đổi này. Các bạn cho phép LeoX chia sẻ như viết cho những người bạn hoặc viết nhật ký cho thoải mái và “tuôn trào” nhé. Cuối tuần rồi, bớt logic và không viết về chủ đề đầu tư nữa nhé.
Điều thứ nhất là có sự chuyển biến sâu sắc trong con mắt nhìn đời. Tính chất công việc đầu tư của LeoX là luôn tư duy, hay suy nghĩ và cần rất logic trong các suy nghĩ. Thực ra phải gọi là “bị nghiện nghĩ” luôn ấy. Nghĩ không biết mệt, cứ nghĩ triền miên từ cái này sang cái khác, giải thích cái này lại đặt ra câu hỏi về cái kia, rồi gắn kết nó với nhau như chơi trò puzzle. Đang ăn cũng nghĩ, đang ngủ cũng nghĩ, đang chơi với con có khi cũng nghĩ.
Tất nhiên là LeoX rất biết điều đó không tốt chứ, đọc lắm sách hiểu mà. Nó không tốt vì khiến cho đầu óc mình không có lúc “rỗng” để nghỉ. Không có những lúc blank ấy, thì nó không sáng suốt được. Nghĩ lắm mà có thể thành nghĩ tối. Do đó LeoX luôn phải tìm cách tự cân bằng với thiền định. Ít nhất trong ngày cũng phải để cho đầu óc mình được dừng lại, được trống trơn và quay vào bên trong để kết nối với chính mình.
Nhưng dù vậy cũng chỉ giúp mình “bám rễ” tốt hơn trên mặt đất và cân bằng cảm xúc tốt hơn thôi. Chứ cái thiên hướng tự nhiên của mình là vậy, công việc của mình là vậy, làm sao mà không nghĩ, làm sao mà ung dung tự tại ngồi thiền mấy tiếng đồng hồ như các vị thiền sư được?
Ấy thế mà chút thời gian chỉ để giúp mình giữ được cân bằng ấy, có vẻ rồi cũng đến ngày tích tụ được để thay đổi cái cách mình nhìn sự vật sự sự việc. Như sáng nay dậy sớm thôi, nhìn mặt trời mọc và sự vật sáng tỏ dần, nhìn dòng nước lăn tăn lấp lánh, nằm trên thảm ngó đám mây đủ hình thù lững lờ trôi, ngồi dậy ngó thấy 1 mầm nụ hồng béo ú mới nhú lên từ thân cây, hít hà vài hương thơm của những bông hoa mới nở …. sao thấy sự sống đẹp thế …
Bất chợt nghĩ đến 4 câu thơ của thày Minh Niệm:
“Mỉm cười nhìn đóa hoa
Lòng nghi ngờ tan vỡ
Hạnh phúc ở đây rồi
Dại khờ tìm muôn thuở”
Chỉ đơn giản là vậy thôi mà bất chợt thấy hạnh phúc dâng trào ….

Nếu cứ mải mê trong thế giới của tư duy, ta sẽ bỏ lỡ mất những khoảnh khắc đẹp này của sự sống. Sự sống là ở hiện tại, còn suy nghĩ của ta hết chạy ngược về quá khứ (để phân tích dữ liệu í), rồi lại phóng tới tương lai (để phán đoán tình hình í) hihi.
Bởi vậy, sở hữu điều kiện để hạnh phúc, và cảm thấy hạnh phúc hóa ra lại là 2 điều chẳng hề liên quan. Thế giới ngoài kia đúng là có nhiều thứ vẫy gọi khám phá thật đấy, nhưng thế giới bên trong còn rộng lớn, bí ẩn và sắc màu hơn nhiều.
Nếu nhìn bông hoa trong vườn mới nở, cái mầm đỏ xinh mới nhú đã thấy nó đẹp và rung rinh cảm xúc, cũng không nhất thiết ta phải rong ruổi trên những con đường để tìm kiếm những kích thích mới ở thế giới bên ngoài kia nữa. LeoX có viết một bài với tựa đề “Nào mình cùng quay vào trong nhé” này cách đây cũng lâu lâu, nếu bạn muốn thực tập và trải nghiệm những điều LeoX nói thì hãy đọc và bắt tay thử ngay trong cuối tuần này nhé.
Thời gian mỗi người cần để chuyển hóa sẽ khác nhau. Như những người có thiên hướng phóng tâm vào tư duy suy nghĩ nhiều như LeoX sẽ khó hơn nhiều đấy.
Ấy mà có 1 mẹo nhỏ, nếu bạn không có đủ thời gian để thiền định, hay cảm thấy ngồi xuống yên lặng còn quá khó, hãy thử thiền động nhé. Có đợt LeoX dậy sớm từ 5h rồi đi bộ chậm, rất chậm từng bước một đến công viên gần nhà. Dòng suy nghĩ ào ạt miên man trong đầu sẽ lập tức bị chặn lại và bạn đã quay về hiện tại để sống trong từng bước chân. Đến công viên LeoX cũng chú ý nghe chim hót, xem tán lá cây xanh non in trên nền trời trong xanh, lúc lúc lại rung rinh trong gió.
Chỉ vậy thôi mà khi về đến nhà, cảm giác như đã được nạp đầy năng lượng cho một ngày mới. Thực ra với tần suất miên man trong tư duy của LeoX thì cảm giác sáng nạp được bao nhiêu, tối tiêu hết bấy nhiêu ý. Nhưng vì vậy nên sáng mai lại dậy đi để được nạp cái năng lượng từ đất trời vào người. Gần đây dịch chả đi được thì thiền động đơn giản bằng cách chú tâm vào những hoạt động mình đang làm. Tắm ư, chú tâm vào làn nước hạ xuống tưới mát cho làn da. Rửa bát ư, chú ý vào dòng nước chảy và tiếng bát cọ vào nhau, chơi với con ư, nhìn chúng như thể ngày mai thôi chúng sẽ không còn như thế này nữa. Thì rõ, mai chúng đã thêm 1 ngày tuổi rồi còn gì. Làm gì có gì của ngày hôm nay mà vẫn giống như nó ngày hôm qua?

Điểm thứ hai mà khiến LeoX chả có nhu cầu ra khỏi nhà dù vốn là người hướng ngoại ưa xê dịch là vì tìm được những công việc có ý nghĩa với bản thân mình, những việc mà mình làm nhưng cứ như không làm , giống như việc đang viết luyên thuyên này này.
Cũng có thời gian khi chưa biết mình muốn gắn bó với cái gì, cái gì cũng thấy muốn làm, cái gì cũng thấy mình có khả năng làm được và do đó cũng chả gắn bó cụ thể với cái gì cả mà để mở cho tất cả cánh cửa, tất cả cơ hội. Ôi, điều đó tưởng chừng là hạnh phúc. Vì ta có nhiều lựa chọn mà? Đâu phải ai cũng được quyền lựa chọn nhiều như vậy?
Tưởng vậy hóa ra không phải vậy. Có quá nhiều lựa chọn khiến ta không gắn kết được mình với cái gì hết. Có lần tình cờ nghe được một bài pháp thoại về hạnh phúc và giá trị của con giun đất. Con giun đất nó chỉ biết đào đất lên thôi, nó cứ chỉ tập trung xới đất và chả làm gì khác và nhờ nó mà đất được tơi xốp. Nó chắc hẳn cũng không phải đấu tranh tư tưởng xem bây giờ nên đào đất hay leo cây hay tắm suối, vì nó chỉ có 1 lựa chọn là đào đất đó thôi. Nó đã mang lại giá trị cho cuộc đời chỉ bằng một việc đơn giản mà nó làm hàng ngày.
Còn con người chúng ta thì sinh ra với khả năng không giới hạn. Đó là món quà, và cũng là nỗi khổ. Vì khả năng không giới hạn nên không gắn kết được với cái nào. Bạn nghĩ một người đứng trước cả đống cảnh cửa mở có sướng không? Không chả sướng gì cả, đó là tình huống paradox of choice. Cái tệ nhất là không chọn 1 cánh cửa, không bước qua nó để bắt đầu hành trình, thì sẽ không bao giờ đến đích. Còn chưa thực sự bắt đầu đi, sao nhìn thấy đích, sao cảm nhận được con đường? Tất nhiên, biết mình muốn gì và chọn gì không phải một câu dễ trả lời, nó thậm chí là câu hỏi lớn của cả đời người. Nhưng khi không biết, bạn sẽ không dám trả giá cho một cái gì cả. Không dám trả giá cho nó là không gắn kết với nó và chả đi được đến đâu cả.
LeoX cảm thấy may mắn vì mình chọn được 1 con đường, 1 hướng đi trong rất nhiều cánh cửa mở, để vui vẻ trả giá cho nó, sẵn sàng sống phiêu với nó dù có thể chả được gì, và enjoy hành trình thay vì đích đến. “Happiness is the journey, not the destination”. Nghe dễ thế nhưng để cảm nhận đc câu đó là 1 quá trình phát triển bản thân không nhỏ đâu.
Điểm thứ 2 cũng là 1 mấu chốt quan trọng không kém điểm thứ nhất giải thích cho việc cứ chôn chân trong nhà mà vẫn thấy vui vẻ hạnh phúc. Thực lòng, nếu có rảnh rang mà chỉ ngồi ngắm hoa lá cành, mây gió cả ngày chắc cũng chả thấy vui nổi nữa đâu. Có cái gì đó cuốn bạn vào, và bạn hứng thú với nó đến độ làm cũng như không làm thì nó sẽ mang lại niềm vui cho bạn mỗi ngày.
Và suy cho cùng, vạn vật trên đời này không thể chỉ sống cho riêng mình được. Con giun đất bằng việc đào đất của nó, vẫn làm cho đất tơi xốp. Cái cây bằng việc quang hợp cho sự sống của nó vẫn mang lại oxy và bóng mát cho đời, nó đâu tự sản xuất oxy để cho chính nó đâu?

Con người ta cũng vậy, sẽ cần tìm thấy giá trị của mình ở công việc mà họ làm hàng ngày. Có lẽ vì thế mà với nhiều doanh nghiệp, không phải cứ trả lương cao mà giữ được người tài. Họ cần một con đường, một lý tưởng sống khi đã đáp ứng được những nấc basic của cuộc sống.
Ngồi ngắm mây ngắm hoa mà tự dưng chiêm nghiệm ra nhiều điều về cuộc đời nên lại mở máy tại chỗ ngồi viết mấy dòng, vừa để chia sẻ những điều mình ngộ ra, vừa để note lại 1 hành trình của chính mình. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ an yên và hạnh phúc với những gì đang có nhé. Và nếu bạn cũng có những trải nghiệm giống LeoX, hãy chia sẻ cùng nhau nhé. <3