Chào các bạn, mình theo dõi blog của bạn LeoX đã một thời gian. Vốn dĩ mình không định chia sẻ gì nhiều vì mình cũng không phải kiểu người thoải mái chia sẻ quan điểm với đám đông. Mình là dân tài chính nên thừa thực dụng ít mơ mộng, thú thật là mình khá ngạc nhiên khi thấy có người sẵn sàng đem know-how của riêng đi chia sẻ. 

 

Mình sinh trưởng trong một nền giáo dục truyền thống tại Việt Nam, trong một thế hệ mà ngay từ lớp 1 đã được dạy phải cố gắng xếp trên các bạn cùng lớp. Không chỉ bạn cùng lớp, tuổi thơ của mình luôn đọng lại ký ức những lần được so sánh với hàng xóm, anh chị em… Sau này khi đi làm, mình cảm thấy cuộc sống luôn là một cuộc đua để chứng tỏ tôi thành đạt hơn đồng nghiệp, bạn học, hàng xóm. Mọi thành công của người khác dường như đều là may mắn, còn mọi thành công của mình là do tài năng. Cảm giác là người khác trầm trồ trên facebook thật là thú vị. 

 

Thế nhưng những cảm giác đó qua đi nhanh chóng, chỉ còn lại sự tham lam dường như không bao giờ là đủ. Rồi khi nhận thấy bạn bè mình làm bác sỹ ngày nào cũng kết thúc công việc rất muộn để cứu chữa người bệnh, những kĩ sư tạo ra các bằng sáng chế để thay đổi xã hội tốt hơn thì mình khá mông lung về giá trị xã hội đối với công việc của mình. Dân tài chính ngoài việc kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền ra thì chả có mục đích gì khác nữa. 

 

Khi theo dõi blog của LeoX và nội dung mà mọi người chia sẻ, mình cảm thấy khá thoải mái vì tìm thấy câu trả lời cho thứ mình còn mông lung, đó là việc làm sao biến công việc của mình có ý nghĩa hơn đối với xã hội. Tất nhiên nếu thông qua việc đó mà mình có thêm kiến thức, thông tin, mối quan hệ thì rất tốt nhưng nếu không có gì cả thì mình cảm thấy vẫn happy để tham gia. 

 

Thực tế mối quan hệ xã hội ở Việt Nam thường theo kiểu đổi chác, nếu tôi được lợi tôi mới làm, tôi phải nhận được gì tôi mới cho đi, thứ tôi nhận được phải có hời hơn so với thứ tôi cho đi. Vì vậy, mình rất trân trọng việc các bạn đang làm. Mình cho rằng sự tử tế là yếu tố quan trọng nhất để giúp xã hội phát triển bền vững, từ đó mới có thể nâng cao chất lượng đời sống con người. Mình thấy do gốc gác giáo dục nên người Việt có tính cạnh tranh rất cao. Khi hàng xóm mở quán phở thành công, cả phố sẽ mở quán phở kinh doanh. Như vậy rất quick win, ít rủi ro nhưng cái lợi về ngắn hạn dẫn đến thiệt hại về dài hạn là các doanh nghiệp thường tự tiêu diệt nhau ngay từ trong trứng nước. 

 

Tại sao ở nước khác họ lại phát triển được các doanh nghiệp lớn ? Đó là vì nếu hàng xóm tôi đã bán phở thì tôi sẽ sản xuất bánh phở, phố tôi sẽ chia nhau trồng rau sạch, làm quẩy, cung cấp dịch vụ vụ nhân sự cho quán… Như vậy, quán phở đầu tiên nhỏ bé có thể phát triển rất nhanh và mở rộng sang các thị trường khác. Nhờ đó, các dịch vụ phụ trợ như trồng rau, làm quẩy, làm bánh phở … cũng phát triển tạo nên một hệ sinh thái hùng mạnh. 

 

Hi vọng cộng đồng này có thể phát triển để mang lại những giá trị tích cực cho xã hội. Chúc các bạn giáng sinh an lành !