
2008 thời kỳ LeoX ung dung trên giảng đường ở bển thì ba mẹ vật lộn với kinh tế ở nhà. Tài khoản LeoX làm bay mất chỉ là con số nhỏ. Tài khoản của bố mẹ mà bán cả 1 cái nhà đi để nộp tiền vào chứng khoán mới là cái lớn và nó tác động đến cuộc sống của gia đình LeoX thực sự.
Ba thì luôn miệng khẳng định chắc nịch, con cứ yên tâm mà học, ba lo được. Mẹ thì đầy ưu tư trong những lần video chat. LeoX biết rằng tình hình tài chính gia đình rất không ổn qua gương mặt đầy lo âu và có phần hốc hác của mẹ. Với ba mẹ, việc mất 1 số tiền lớn tích góp cả đời là điều không hề dễ dàng, chưa kể còn nai lưng nuôi 2 đứa con ăn học, 1 đứa còn du học tự túc.
1 ngày mùa thu đẹp trời năm 2008, LeoX bị cướp vào nhà và mất sạch toàn bộ tài sản: máy tính mới mua, số tiền mặt mẹ gửi để trả học phí và sinh hoạt phí, cả 1 số đồ dùng có giá trị cũng bị khoắng mất. Trong bối cảnh lúc bấy giờ, LeoX chỉ biết ngẩng mặt lên trời mà khóc, tự rủa thằng trộm là chó cắn áo rách, tự than cuộc đời sao mà nhọc nhằn đến thế.
Không dám xin tiền bố mẹ để mua máy tính và nộp tiền học. LeoX bắt đầu đi làm thêm. Tiếng anh thì cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng xin việc nơi đất khách quê người không phải là dễ. LeoX vượt qua xấu hổ và đi rải CV ở tất cả các shop như rải truyền đơn rồi về nhà ôm điện thoại hồi hộp chờ. Trong cả trăm cái CV rải đi cuối cùng cũng có dăm ba cuộc gọi lại. Trong đó có những người nghe được mấy câu thấy tiếng anh của LeoX lởm khởm bảo tao rất tiếc rồi bye luôn.
Nhưng rồi LeoX cũng có được 1 việc làm. Ban đầu LeoX đi làm waitress (bồi bàn), rồi đi bán hàng rau ở chợ, đi hái nấm hái táo và sau cùng khi đã tôi luyện được bản lĩnh và khả năng tiếng anh là đi bán hàng trong trung tâm thương mại.
Mức lương ban đầu cho những công việc chân tay là 8 USD 1 giờ sau tăng lên hơn 20 USD/h cho công việc sales, đặc biệt làm những ngày cuối tuần thì còn được 25-30 USD/h vì tụi bản địa nó lười nên cuối tuần nó muốn nghỉ ngơi thì dân châu Á như mình lại vục mặt đi làm vì lương cuối tuần cao hơn.
Có những ngày LeoX làm đến 2 chỗ, sáng 1 ca ở đầu này thành phố, chiều đến tối 1 ca ở đầu kia thành phố. Có những bạn thấy cường độ LeoX đi làm mà chóng mặt, hỏi ko thấy mệt ah. Thực ra cũng có mệt, nhưng cuối tuần nhìn thấy tiền cứ dâng dần lên trong tài khoản phê lắm. Nhất là với sinh viên, số tiền hồi đó đi làm 1 ngày mua được thức ăn cả 1 tháng.
Ngẫm lại lại thấy cám ơn thằng trộm mà mình đã rủa nó là chó. Nếu nó ko đẩy LeoX vào hoàn cảnh cùng cực như thế thì LeoX đã không thoát ra được khỏi comfortable zones, thoát khỏi sự thiếu tự tin để đi rải CV xin việc làm nơi đất khách quê người.
Hóa ra, mọi sự không hay xảy ra trong đời đều có cái nguyên cớ của nó, trong cái rủi sẽ có cái may, một cánh cửa đóng sập lại trước mặt có thể là để mở ra cho bạn sau đấy 1 cánh cửa mới còn to hơn. Đôi khi cuộc đời cần vùi mình xuống bùn để mình trở nên bản lĩnh hơn, mạnh mẽ hơn. Bạn cũng cần nhớ điều này để nếu có thất bại trong đầu tư thời gian đầu thì cũng đừng vội gục ngã.
Đầu tư sẽ là 1 quá trình liên tục để bạn thõa mãn, vấp ngã, rút ra bài học rồi lại khắc phục ở những lần sau. Hai tuýp người sẽ khó thành công là (1) Ngã xong sợ quá xin dép chạy luôn (2) Ngã xong anh hùng đứng dậy chiến tiếp nhưng chả buồn bận tâm phân tích lại xem tại sao mình ngã. Thế thì không rút được ra bài học gì.
Tất nhiên nếu học kinh nghiệm từ những người đi trước, bạn sẽ bớt vấp ngã hơn, nhưng việc trải nghiệm những cú ngã là điều không thể tránh, vì đầu tư là 1 quá trình tôi luyện bạn về khả năng kiểm soát cảm xúc, mà muốn kiểm soát được cảm xúc thì bạn phải trải nghiệm các hoàn cảnh.
Đừng lo, vấp ngã không có nghĩa là bạn mất trắng tài sản hay gì đâu, sẽ cần có những nguyên tắc đầu tư để bạn chỉ chấp nhận mất tối đa 1 phần của tài sản mà bạn buộc phải tuân theo.
Kết thúc quãng thời gian du học, LeoX không chỉ thu về được cái bằng, mà tiếng anh cũng cải thiện hơn bội phần nhờ việc đi chém gió bán hàng cho hội bản địa. Ngoài ra thì còn mang về nước được 270 triệu đồng - những đồng tiền mồ hôi nước mắt suốt hơn 2 năm trời này chính là nền tảng cho công cuộc phục thù trên thị trường chứng khoán sau này ...
~ ~ ~ <3 <3 <3 ~ ~ ~
2010 trở về nước, LeoX bỏ ra 70 triệu mua cái xe Piagio LX mà hiện giờ có giá 15 triệu như đã kể cho các bạn hồi đầu. Đó là quyết định tài chính ngu xuẩn nhất, chỉ để thỏa mãn hình ảnh sành điệu, thỏa mãn cái tôi tuổi trẻ thích bóng bẩy hào nhoáng. 200 triệu còn lại LeoX mở 1 tài khoản chứng khoán mới và quyết định làm lại từ đây – làm lại từ chính số tiền mà LeoX đã đánh mất.
Ah kể 1 chút về quá trình du học. Vì có thể sẽ có bạn nói là: bị mất gần hết tài sản như thế chưa sợ hay sao mà còn quay lại nướng tiếp tiền vào đó. Rút kinh nghiệm đáng ra là thôi từ bỏ cái con đường sai lầm đó chứ.
Thực ra thì là như thế này. Trong quá trình học có 1 người thầy dậy môn chứng khoán vốn, ngày nào cũng lải nhải vào tai tụi học sinh lơ ngơ hồi đấy là: “Các em đọc tin tức tài chính mới nhất hôm nay chưa?? Các em phải đọc, đọc hàng ngày hàng giờ, vì các em đang sống trong những ngày lịch sử của nhân loại đấy. Đây là cuộc khủng hoảng tài chính trăm năm mới có một lần. Nếu không hiểu biết về nó là 1 sự đáng tiếc, 1 sự thiếu sót rất lớn”.
Hở, gì, trăm năm mới có 1 lần ah? Hóa ra tôi đã trải qua cái thời kỳ khắc nghiệt đến thế, bảo sao tôi thất trận bỏ của chạy lấy người. Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Là cái sự kiện này có thể cả trăm năm mới lặp lại lần nữa. Chả lẽ tôi cứ ngồi rúm ró mà sợ thêm cả trăm năm nữa ư. Chưa kể, nếu nó đi qua thì sẽ là 1 chân trời cơ hội trước mắt. Chằng phải đây là lúc “hãy tham lam khi người khác sợ hãi hay sao?!
Đấy là nguồn cơn LeoX nộp hết số tiền mồ hôi nước mắt vào tài khoản chứng khoán. Thực ra nếu nộp cả số tiền bỏ ra mua con xe LX125 nữa thì tốt hơn ahuhu.
(Còn tiếp)
Phần 4: Ngã ngửa về con đường mình vốn tin là chân lý.